Hai đứa đi Đồ Sơn cùng Bà. |
Trong số cháu lúc đó, có hai cháu trai là Tí Bủm (Hùng) và Dính là Bà Hưng "chăm chú" nhiều hơn, vì Dính thì bố đi "làm cách mạng" ở Tiệp, cón Tí Bủm thì "ghẻ lở" nặng quá !!!
Trong nhà có bác Quốc, lúc này cũng còn "rộng cẳng", nên hay tập trung chú ý vào hai cu cậu này hơn cả. Kỉ niêm vui nhất của bác Quốc với hai cu cạu này là "tổ chức" một trận giao hữu "bóng đá mini" ngay trong sân nhà .
Đây là hình ảnh độ tuổi của hai cầu thủ nhí này.
Một bên là Dính, một bên là Tí Bủm, tất nhiên
trọng tài phải là bác Quốc rồi.
Hai cu cậu cũng "ganh đua" ra phết. Nhưng có
lẽ Dính chơi hay hơn, sức cũng "đô" hơn Hùng.
Vì lúc đó cô Phúc và Dính "rủng rỉnh" lắm, có
"viện trợ" nhiều từ bố Sắc, nên Dính thường
xuyên được ăn món gan áp chảo, nấu thơm
phức cả sân.
Dường như trọng tài thấy Tí Bủm ở vào thế "bất lợi", trong khi Dính đã dẫn được bóng trong chân tiến về khung thành của Bủm... Bất ngờ "ông" trọng tài ôm chặt lấy cu
Dính !!! Vậy là Tí Bủm tranh thủ "cướp" ngay bóng, chạy "một mạch", đá vào gôn Dính.
Dính chỉ còn cách "lăn ra sân" và "giãy đàng đạch",
khóc thét lên "giận hờn", nghẹn ngào trong tiếng nói:
- Ứ chơi với bác Quốc đâu! Tại bác Quốc, cháu không chịu đâu!
Còn Tí Bủm - người "thắng cuộc" do "ăn may", thì ngồi cười ngặt nghẽo, được bác Quốc nắm tay dơ lên, tuyên bố là người thắng cuộc !
Sau khi Dính nín khóc, bác Quốc cười và tuyên bố lại:
- Hôm nay hai đội đá hòa, không ai thắng ai cả !
Lúc đó Dính mới chịu và vẻ mặt tươi hơn khi ngồi vào mâm cơm có món gan áp chảo, mời Hùng sang cùng "thường thức".