Sáng nay chuông reo, màn hình hiện tên BẰNG BÒ. Ông bạn già, thủy thủ tầu cứu hộ cháy nổ cho các tầu dầu của Vietxovpetro, hỏi thăm 1 số việc rồi nhớ lại: "Chào Koóc kéc! (Hắn nói giọng Nam cái tên Kót Két do Chỉnh Huấn đặt cho tôi từ ngày ở trường Lý Thường Kiệt). Ngày ở trường Trỗi, lần nào về phép tớ cũng về nghỉ nhà cậu 1 đêm rồi mới ra tầu Phòng về với ba má. Còn nhớ, tớ cùng Công, Nghị trèo lên cây khế trước cổng, hái qủa. Khế ấy là khế ngọt, ăn ngon lắm. Chị Hồng còn làm kem chanh bằng tủ lạnh nhà cậu, cả bọn trưa ngủ dậy được ăn kém rất đã".
Bằng 'bò' là Võ Thế Bằng, có ba làm ở BTL Hải quân. Nhà ở Hải Phòng nên mỗi lần về phép chỉ được xe đưa về tới HN, sau phải tăng-bo bằng tầu hỏa về nhà. Vậy là xin phép mẹ cho Bằng về ở nhà mình. Mẹ quý bạn bè của con nên đồng ý ngay: "Hoàn cảnh nó thế, phải giúp đỡ. Thêm bát thêm đũa thôi. Vui là chính".
Bằng hồi ấy còn có tên Bằng 'ghẻ' vì hắn ghẻ toàn thân. Hắn cũng nhảy vào bồn tắm tắm chung anh em ta. Thấy cháu bị bệnh, mẹ bảo cô Tâm ra chợ mua lá đắng về nấu nước tắm, chữa ghẻ cho Bằng.
Còn cái vụ làm kem thì năm 1966 mẹ đi thăm CHDC Đức, có qua Bắc Kinh. Cha mẹ bàn nhau mua 1 tủ lạnh Saratov của Liên Xô về cho các còn được sử dụng. Mẹ đã nhờ các chú ở sứ quán ta tại Mat mua tủ này rồi gửi về HN. Nhà ta cũng là những nhà đầu tiên ở HN có tủ lạnh dùng. (Xưa kia chỉ có ở các sứ quán, khách sạn quốc tế hoặc nhà chuyên gia của Cục Phục vụ Ngoại giao Đoàn).
Anh Bằng 'bò' vẫn nhớ Nghị, Phúc, Trung.