“Bà ơi, con muốn nằm ở giữa, một bên là mẹ con, mẹ Minh, và một bên là mẹ Bà ngoại..." (Lời Phương nói lúc 5 tuổi)
Truyện Đô-rê-mon vui là thế, nhưng có một lần đọc xong mà mắt tôi nhòa lệ. Chuyện ấy kể rằng một hôm, Nô-bi-ta nhớ bà ngoại đã mất của mình quá, nên đã leo lên cỗ máy thời gian đi ngược quá khứ về thăm bà, để được nhìn và nói chuyện với bà. Dẫu hậu đậu và tối dạ, Nô-bi-ta vẫn thừa hiểu rằng bà mình sẽ không biết đấy là mình đâu, vì bên cạnh bà đang có một thằng Nô-bi-ta 2 tuổi con tí, nhưng vì nhớ bà nên cậu cứ đánh liều. Tôi không biết mình bắt đầu khóc lúc nào, nhưng có lẽ chính là ở đoạn Nô-bi-ta 10 tuổi hỏi bà rằng Bà ơi, bà có tin cháu là Nô-bi-ta không? và bà trả lời là Bà tin chứ, bà tin cháu là cháu của bà. Chắc chắn lúc đó, tôi đã nhìn thấy ở bà ngoại Nô-bi-ta bà ngoại của mình và tình yêu thương mà bà luôn dành cho tôi, một tình yêu thương vô điều kiện, vượt ra ngoài phải trái đúng sai.