Bà Tâm bên gốc sấu già. |
Năm 1963 khi nhà ta chuyển từ 38 Trần Phú về 99 Trần Hưng Đạo, thấy
ngoài cổng có cây khế ngọt của nhà 97 ngả cành trĩu quả sang nhà 99. Chỉ tội lá
rụng nhiều, làm tội bà Tâm phải quét dọn mỗi ngày. Nhưng khế quả thì nhiều vô kể, bọn trẻ con phố hay lấy dép ném quả. (Đâu như Phương "tròn" sau này đá Đường Sắt hay kể lại thế!). Khế quả được
bà Tâm nhặt, gọt và phơi khô làm ô mai - món khoái khẩu của con trẻ. (Còn bác Ngân sau này cứ nhắc: cây sấu nhà ông Độ nhưng lộc
nhà ta!).
Dọc đường vào có cây nhãn năm nào cũng có quả. Thịt
nhãn rất chắc, tuy không nhiều nước nhưng ngọt. Vì không bọc chùm quả nên đêm đêm dơi hay về ăn, nhằn hạt đầy sân. Nhớ
bà Tâm dạy: năm nào nhãn sai là năm ấy lụt to. Quả thật hè năm 1971 nhãn nhiều
quả và lụt lớn, cầu Long Biên và cầu Đuống phải đặt cả đoàn tầu chở đầy đá hộc, trấn
giữ (cũng là may thôi chứ chắc nước to hơn nữa là trôi!).