PHÁT HUY TRUYỀN
THỐNG PHÚ RIỀNG ĐỎ
CÔNG NHÂN VIÊN CHỨC
– LAO ĐỘNG NGÀNH CAO SU
VƯỢT QUA KHÓ
KHĂN,THỬ THÁCH, KHÔNG NGỪNG VƯƠN LÊN
BAN CHẤP HÀNH CÔNG ĐOÀN CAO SU VIỆT NAM
Cây cao su và thân phận người phu đồn điền
Năm 1897, cây cao su đã “đặt chân” tại
Việt Nam và được xem là cây côn g nghiêp chiến lược của thực dân Pháp trong quá
trình khai thác, bóc lột tài nguyên vâ nguồn nhân lực tại các nước thuộc địa.
Sau năm 1906, diện tích vườn cây cao su tại Việt Nam liên tục được phát triển
mở rộng, chủ yếu ở khu vực miền Đông Nam Bộ. Cùng với quá trình đó, đội ngũ
công nhân dần dần được hình thành, họ là những nông dân nghèo khổ từ các tỉnh
miền Bắc, miền Trung vì chịu không nổi cảnh đói rách, đành rời bỏ quê hương vào
làm phu đồn điền cao su để tìm đất sống. Trước khi bước chân vào đây họ đâu có
ngờ sẽ bước vào “chốn địa ngục trần gian”. Tại đây, họ bị bọn chủ tư bản cấu
kết với chính quyền thực dân, phong kiến bóc lột đến tận xương tuỷ, bị đánh
đập, cúp phạt hết sức tàn nhẫn và tàn ác, họ phải “Bán thân đổi mấy đồng
xu/Thịt xương vùi gốc cao su mấy tầng”, họ phải sống một cuộc đời trăm cay
nghìn đắng, khổ cực và tủi nhục trăm bề.
“Ở đâu có áp bức thì ở
đó có đấu tranh”! Chân lí ấy đã thể hiện rất rõ ở đội ngũ công nhân Ngành Cao
su Việt Nam ngay từ khi mới ra đời. Không chịu nổi sự bóc lột và hành hạ tàn
nhẫn của bọn tư bản thực dân đã đẩy họ vào cảnh thân tàn ma dại, người công
nhân cao su sau một thời gian ngắn bước chân vào đồn điền đã có sự phản kháng
khá mạnh mẽ. Tuy nhiên ở giai đoạn đầu (1910-1920) do chưa có sự giác ngộ đầy
đủ về giai cấp, về đấu tranh giai cấp và giải phóng dân tộc, nên sự phản kháng
của họ thường manh tính đơn lẻ, tự phát và có phần tiêu cực (chẳng hạn như bỏ
trốn, chặt phá cây cao su, tự tử, chém chết những tên xu, cai độc ác… ). Các
hình thức này phần lớn chỉ mang lại sự thiệt hại cho bản thân mà không hề làm
chùn tay bọn áp bức, bòc lột.