Cả cuộc đời cô Tâm gắn bó với gia đình anh Bình, chị Hưng. Cuối những năm 1980, mẹ đề nghị Bộ Ngoại giao làm chính sách nghỉ hưu cho cô. Vậy là hàng năm cứ mỗi dịp xuân về, cô đều được mời lên Bộ dự liên hoan tất niên và nhận quà tết.
Từ khi về 99, cô luôn ở phòng nhỏ không hơn 10m2, sau này là bếp nhà Minh. Chiếc giừơng rộng 1,2m luôn sạch sẽ, gọn gàng. Phía cuối giường là chiếc rương bằng gỗ cô mang từ ngày ở TQ về, bên trong có mấy bộ quần áo. Ở cửa sổ đầu nhà là chiếc ấm tích bằng sứ trắng có vẽ hoa, luôn đầy nước đun sôi để nguội; các cháu 99 cứ đi chơi về là chạy vào ngửa cổ tu.
Của nả, tài sản của bà chả có gì, ngoài chiếc nhẫn 2 chỉ vàng được bọc trong cái khăn mù xoa giấu ở cạp quần. Thỉnh thoảng mở ra, bà bảo: "Tao giữ cái nhẫn này cho thằng Quốc, khi nào nó lấy vợ thì làm của hồi môn". Ngày Quốc lấy vợ, bà móm mém móc hầu bao lấy ra chiếc nhẫn nhưng Quốc lắc đầu: "Cô cứ giữ lấy".
Rồi ngày bà đi, Minh mở cái khăn mù xoa của bà thấy cái nhẫn. Minh đề nghị: "Theo em, cái nhẫn này ta để cho cái Mai - cháu dâu của bà từ Quỳnh Côi lên. Những tháng năm cuối của bà, nó đã chăm sóc bà rất tận tình". Cả nhà nhất trí.
Cuộc đời bà giản dị như thế đấy!
Nơi lưu giữ những kỉ niệm của ông bà, cha mẹ, tới thế hệ con, cháu... và của từng gia đình nhỏ; Nơi trao đổi tâm tư, tình cảm, gìn giữ nề nếp, gia phong, truyền thống tốt đẹp của cha mẹ, gia đình.
Gia đình năm 1960 ở Hà Nội
Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Bà Tâm còn những câu "cao dao" và ví von, rất nhí nhảnh sau đây :
Trả lờiXóa" Có Quê, thì mới có Tỉnh"
" Có cứt thì lúa mới xanh,
Đồng hố, áo cánh là nhờ anh cứt này !"
Bố mẹ thế hệ con ông Bình, bà Hưng giải thích cho đám con, cháu nghe nhé! Mỗi người có cách hiểu khác nhau mà lị !.
P đã khóc khi đọc bài Cái nhẫn 2 chỉ vàng.Cô Tâm sống rất chân thật và tình cảm.Nhà mình thật may mắn có cô Tâm đúng như một người mẹ.
Trả lờiXóaHP
Có những lúc mẹ giận cô Tâm (người già có những lúc trục trặc với nhau); bà Tâm khảng khái nói: Tôi sống ở đây là sống với anh Bình của tôi.
Trả lờiXóaVậy mà khi mẹ mất, cả nhà lên BV Việt-Xô đưa tiễn mẹ, cô Tâm như người mất thần vẫn quanh quẩn quét quáy nhà cửa, trông cho cả nhà đưa mẹ đi. Lúc đưa di ảnh của mẹ về, bà Tâm đưa bà chị ra đến cổng rồi quay về. Hình ảnh ấy Quốc nhớ mãi.
Đúng là "của nả, tài sản của bà chẳng có gì" thật, nhưng bà lại có một cái, mà rất ít người cùng hoàn cảnh như bà có được. Đó là tình cảm của gia đình 99 nói chung và tình cảm của Quốc, Công, Nghị, Phúc, Trung - là những người con của anh Bình chị Hưng được bàn tay bà Tâm chăm sóc nhiều nhất khi còn bé - dành riêng cho Bà, khi Bà còn sống cũng như khi bà qua đời.
Trả lờiXóaTình cảm này thật thiêng liêng và mãi mãi còn trong lòng chúng cháu nhà 99. Mong bà luôn phù hộ cho chúng cháu trên đời này !