|
Bữa tiệc tối nay. |
Tối thứ bảy, cô Vượng đặt tiệc buffet ở sân vườn KS Du Parc (Novotel cũ, nơi gia đình ta ra nghỉ khi mẹ con Phúc từ Matxcơva về chơi chục năm trước) chiêu đãi ông Joe và bà Margaret. 7g hơn có mặt ở nhà hàng. Lại chuyện trò thân tình của những người thân.
|
Ba anh em và ông khách tên Dư. |
Chú Công nêu vấn đề với ông bà, gọi tên Tây khó lắm, vì thế phải lập "Hội đồng đặt tên Việt" cho cả 2 vị khách quý. Trên cơ sở tên tiếng Anh chuyển sang tiếng Việt sao cho vừa dân giã, vừa dễ đọc; sau khi bàn bạc và được sự đồng thuận của 2 vị khách: từ đêm hôm nay, ông Joe có tên Việt là Dư và bà Margaret có tên là Mơ. (Lưu ý: việc chọn tên cũng dựa theo "truyền thống" đặt tên khi đưa người từ country site "ra thành phố làm việc"!). Vì thế Steph có tên Việt là Xoan.
Cả nhà hàng được ban nhạc 4 ca sĩ từ Philippines biểu diễn các bài nổi tiếng thế giới từ những năm 1970 tới nay. Ông Dư và bà Mơ thuộc rất nhiều bài và hát theo. Mọi người nghe ông hát hay đã khen ông là "giọng ca đang lên ở lứa tuổi U70".
Như bữa tối hôm qua, bàn tiệc đêm nay cũng hết sức vui nhộn với những câu chuyện và những điệu cười sảng khoái.
|
"Chúng tôi hoàn toàn tin tưởng giao cháu Xoan cho ông bà Nghị", bà Mơ nói. |
Nhưng tối qua, ai cũng sẵn sàng "One more" uống thêm chai nữa rồi chai nữa (theo kiểu rống lên của Indian white cow được UNO "cử" sang Cambodia rà phá bom mìn do bọn diệt chủng Kh'mer Đỏ gài lại). Dù vấp bom mìn, dù bị chết nhiều nhưng chả hiểu sao khắp nơi thấy bò trắng Ấn độ. UNO nghiên cứu và phát hiện, bò trắng luôn "hoàn thành xuất sắc chức năng đàn ông" và mỗi khi "xong nhiệm vụ" lại rống lên "One more". Còn đêm nay thì ai cũng lắc "thế là đủ". Hóa ra ông Dư muốn về xem đá bóng vì ông là cổ động viên tích cực của Sunderland, cho dù đang là cư dân của Manchester.
|
Ông bà Dư buồn: Vậy mai phải chia tay nhau à? |
|
Trước cửa KS Du Parc. |
|
Chủ, khách vui vẻ. |
Về resort được lúc thì có cơn mưa rào. Mát.
Buồn cười với mấy cái tên các bác đặt cho khách Tây quá:).Mà đúng là những cái tên quê mùa mộc mạc lại dễ nhớ.HP
Trả lờiXóaOng bà chân chất, nhân hậu, hiểu biết nên rất sễ gần với gia đình ta. Cu Long cũng giản dị nên được ông bà quý.
Trả lờiXóaKhông uống được đành pHải nói: NO MORE !!!
Trả lờiXóaAnh Long thông minh ,sâu sắc,hài hước và chân thật nên Steph và ông bà yêu quý là đúng thôi.
Trả lờiXóaĐọc chuyện Bò trắng Ấn độ buồn cười quá các bác ạ.Vì thế mà ông Dư và bà Mơ có cảm tình với nhà thông gia ngay lúc gặp mặt:(.
Trả lờiXóaChú Công có anh bạn Mỹ tên Richard, tên thân mật là Rich. Rich lấy vợ Việt. Mỗi khi về quê vợ ở Sơn Tây, dân rất quý nhưng gọi tên Rich thì khó vì có chữ R. Vậy nên họ gọi là Lích. Rich ta nghe vậy càng sướng vì có tên Việt mới.
Trả lờiXóaHay thật đấy,cười xả láng:).Văn hóa dân gian tùy cơ ứng biến miễn sao dễ hiểu là OK:).Điển hình là cậu Trác anh của mẹ,luôn nói những câu rất nôm na và hài hước.Các cháu cười rất đã mỗi khi cậu ra chơi.
Trả lờiXóaĐặt tên cho ông Joe là Dư, vì Tiếng tây là Joe thỉ cũng "na ná" là "dư" tiếng ta, là một nhẽ. Còn nhẽ thứ hai là: Vượng có một người anh con ông bác, ở Hải Dương. Tên là Dư (dư thừa), tính tình thì "ào ào", ăn nói "lô bô", nghiện rượu nặng, sau vài chén là miệng "lè nhè", đi thì "chân nam đá chân chiêu" ngoài đường làng là chuyện "thường ngày ở huyện". Tóm lại là rất "quê mùa", tình cách của một ông nông dân Việt nam vùng đồng bằng sông Hồng. Do đó muốn ghép cho ông Joe "hình ảnh" này, vừa "ấn tượng" lại rất buồn cười. Vượng, là người hiểu rõ nhất, nên cười "chẩy cả nước mắt" . TTC
Trả lờiXóa