Gia đình năm 1960 ở Hà Nội

Gia đình năm 1960 ở Hà Nội
Gia đình chụp kỉ niệm ở Hiệu ảnh Quốc tế Bờ Hồ, Hà Nội, năm 1960. (Từ trái qua, hàng trước: Hữu Nghị, Thành Công, Kiến Quốc, Hạnh Phúc. Hàng sau: Kháng Chiến, Cha, Thắng Lợi, Yên Hồng và Mẹ bế Việt Trung).

Thứ Sáu, 29 tháng 4, 2016

Kỉ niệm với chú Vũ Lăng

Chú Vũ Lăng là học sinh HN. Cuối 1943, đầu 1944, chú phải giạt về Phủ Lý làm y tá ở Nhà thương tỉnh. Chú được các cụ Mai Lập Đôn, Mai Thị Vũ Trang - các nhà cách mạng lão thành lại là bậc tiền bối trong dòng họ giác ngộ.

Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2016

Mẹ Bà ngoại

“Bà ơi, con muốn nằm ở giữa, một bên là mẹ con, mẹ Minh, và một bên là mẹ Bà ngoại..." (Lời Phương nói lúc 5 tuổi)
Truyện Đô-rê-mon vui là thế, nhưng có một lần đọc xong mà mắt tôi nhòa lệ. Chuyện ấy kể rằng một hôm, Nô-bi-ta nhớ bà ngoại đã mất của mình quá, nên đã leo lên cỗ máy thời gian đi ngược quá khứ về thăm bà, để được nhìn và nói chuyện với bà. Dẫu hậu đậu và tối dạ, Nô-bi-ta vẫn thừa hiểu rằng bà mình sẽ không biết đấy là mình đâu, vì bên cạnh bà đang có một thằng Nô-bi-ta 2 tuổi con tí, nhưng vì nhớ bà nên cậu cứ đánh liều. Tôi không biết mình bắt đầu khóc lúc nào, nhưng có lẽ chính là ở đoạn Nô-bi-ta 10 tuổi hỏi bà rằng Bà ơi, bà có tin cháu là Nô-bi-ta không? và bà trả lời là Bà tin chứ, bà tin cháu là cháu của bà. Chắc chắn lúc đó, tôi đã nhìn thấy ở bà ngoại Nô-bi-ta bà ngoại của mình và tình yêu thương mà bà luôn dành cho tôi, một tình yêu thương vô điều kiện, vượt ra ngoài phải trái đúng sai.

Thứ Ba, 12 tháng 4, 2016

Bà Hoàng Quỳnh Anh - cư dân 100 Trần Hưng Đạo, thông gia với cha mẹ tôi - vừa từ trần


Bà là thế hệ trước để lại trong anh em chúng tôi nhiều tình cảm và ấn tượng. Sinh ra trong 1 gia đình giàu sang của HN, bà cưới ông Trần Kim Sơn - 1 bác sĩ Quân y rồi gắn bó cả đời với người lính ấy. Bà có nhiều năm công tác tại Bảo tàng Cách mạng.
Sống giản dị, gần gũi bà con khối phố, thương yêu con, cháu. Khi chúng tôi còn ở 99, ngày nào bà cũng qua đường sang thăm các cháu Minh Phương, Lan Phương, Thu Phương và bà cũng rất quý các con, cháu của bà Hưng.
Sau này, khi Trung Minh chuyển xuống dưới Yên Sở, thỉnh thoảng bà vẫn xuống sống với con gái. Lần nào ra HN, gặp bà, bà đều hỏi thăm thay con: "Thế sức khỏe bác Vân Anh và cháu Mý nhà ta thế nào?".
Bà là điển hình của phụ nữ HN được giáo dục đầy đủ 'nữ công, gia chánh'. Chả thế mà Minh, Vân cũng học được nhiều từ bà.
Mấy năm trước, bà bị tai biến, không còn đi lại được. Con cháu chăm sóc, thuốc thang, xoa bóp cho bà. Cuối năm rồi, lại phát hiện bà có u ác. Người già, chả khác gì ngọn đèn sắp hết dầu. Đến sáng nay, 7g45, bà ngưng hơi thở cuối cùng.
Bà yên tâm ra đi khi con, cháu đã trưởng thành. Dưới suối vàng, bà nhớ tiếp tục phù hộ, bà nhé!