KÝ ỨC VỀ NGƯỜI ANH LỚN
Đại tá Nguyễn Văn Hiếu[1] ke
Trần Kháng Chiến ghi
Từ 1956, nhà tôi được
bố trí về ở trong một biệt thự ba tầng, nằm ngay góc ngã tư đường Hoàng Diệu và
Điện Biên Phủ cùng gia đình tướng Trần Quý Hai. Cạnh nhà tôi là gia đình một số
sĩ quan cao cấp của Bộ Tổng tham mưu như các chú Lê Liêm, Đỗ Đức Kiên, Lê Minh
Nghĩa, Nguyễn Văn Hiếu... Lũ trẻ con chúng tôi thường chạy qua chạy lại
giữa các nhà và tôi nhận thấy giữa cha tôi và các chú có mối quan hệ khá thân
thiết. Do còn bé nên tôi không hiểu về những mối quan hệ này. Cho đến tháng 8 năm
2004, khi đến mời chú Hiếu dự buổi gặp mặt tưởng niệm cha tôi, do Hội
Khoa học lịch sử Việt Nam tổ chức; chú vui vẻ nhận lời và còn nói thêm: “Đến
dự còn là trách nhiệm của chú!”. Khi hỏi về quan hệ này, chú vui vẻ kể lại…
… Quê chú ở Bắc Ninh. Chú sinh
ra trong một gia đình viên chức nghèo. Khi học Thành chung ở Bắc Ninh, chú học
rất giỏi, thi đỗ vào học tiếp tại Trường công lập Bưởi. Học xong trường Bưởi,
chú thi đỗ vào trường Cao đẳng Công chính Đông Dương. Trong chế độ cũ, con đường
học vấn của chú được coi là thuận buồm xuôi gió. Là những thanh niên
có tri thức, chú và nhiều bạn bè vẫn cảm thấy bế tắc. Các chú, khi học xong trường
Bưởi, chỉ phản ứng bằng cách không thi vào trường Luật vì thấy rằng
tốt nghiệp ra lại làm quan huyện, tức là làm tay sai cho Tây; nhưng cũng không
muốn thi vào trường Y, vì sau khi ra trường lại phải chữa bệnh cho người
Tây cùng các quan lại, phú hào… Pháp luật đâu có bảo vệ người nghèo và dân mình
thì làm gì có tiền mà vào nhà thương?
Sau ngày Nhật đảo chính
Pháp, tình hình có nhiều thay đổi. Việt Minh hoạt động khắp nơi, lãnh đạo
nhân dân phá kho thóc, cứu đói. Ông Ngụy Như Công Tum đã tổ chức buổi lửa trại
rất lớn cho thanh niên, học sinh, sinh viên Hà Nội tại Đền Hùng, Phú Thọ. Chú
cùng nhiều bạn tham gia. Trong buổi lửa trại, chú được nghe lời kêu gọi
thanh niên hãy dũng cảm đứng lên hành động vì dân tộc, vì Tổ quốc. Thời cơ
giành độc lập đã đến!… Về Hà Nội, chú cùng nhiều anh em quyết định bỏ học.
Trở về Bắc Ninh, chú tham gia Việt
Minh. Tháng 8 năm 1945, tham gia khởi nghia giành chính quyền tại quê nhà. Tháng
10 năm ấy, chú cầm giấy giới thiệu cuả Việt Minh tỉnh Bắc Ninh lên Trường Quân
chính Việt Nam, đóng tại Việt Nam Học xá (ngày nay là Đại học Bách khoa), nhập
học. Tại trường, chú gặp cha cháu - anh Trần Tử Bình, một chiến sỹ cách mạng,
đảng viên cộng sản từng tham gia lãnh đạo cuộc đấu tranh cuả 5000 công
nhân cao su Phú Riềng năm 1930, từng bị thực dân Pháp kết án và đầy ra
Côn Đảo, từng bị giam và tổ chức vượt ngục thành công tại nhà tù Hỏa Lò, tham
gia lãnh đạo Tổng khởi nghia giành chính quyền tại Hà Nội…
Sau Cách mạng Tháng Tám, những
người như cha cháu là thần tượng về lý tưởng, tinh thần đối với lớp thanh niên
mới lớn như chú - những người mới chập chững trên con đường cách mạng. Trong thời
gian học tập tại Trường Quân chính, chú được nghe cha cháu lên lớp. Những điều
cha cháu nói rất dễ hiểu, dễ nhập tâm. Các vấn đề tưởng như phức tạp, khó hiểu được
cha cháu trình bầy ngắn gọn, đơn giản. Học viên ai cũng thích. Ông rất nghiêm
khắc, không xuê xoa với những học viên vi phạm kỷ luật; nhưng có điều lạ là
không có ai giận ông.
Sau giờ học, cha cháu chan hòa với
học viên. Ông kể cho bọn chú nhiều chuyện lạ, cả chuyện tiếu lâm và chuyện ở
Nhà thờ cùng nhiều hiện tượng kỳ lạ trong cuộc sống hay kinh nghiệm đấu
tranh ở đồn điền cao su Nam Bộ và thời gian bị đi đày ra Côn Đảo. Đối với
học viên nguyên là học sinh, sinh viên, cha cháu rất quan tâm, động viên một
cách rất chân tình. Có lẽ ông hiểu được giá trị tri thức cuả họ đối với
cách mạng. Đó cũng là nghệ thuật vận động quần chúng mà cha cháu đã tích luỹ được
trong thời kỳ hoạt động bí mật. Cách ứng xử cuả cha cháu với học viên cũng là
những bài học rất bổ ích cho bản thân các chú sau khi ra trường, về đơn vị.
Khóa học cuả chú chỉ kéo dài trên dưới một tháng, song ký ức về cha cháu rất
sâu sắc!
Năm 1949, chú được điều động về
công tác tại Văn phòng Bộ Tổng tư lệnh và gặp lại cha cháu, khi đó là Thiếu
tướng Phó bí thư Quân ủy, phó Tổng Thanh tra quân đội. Dù đã là tướng, song cha
cháu đối với mọi người vẫn rất chan hòa, gần gũi, chân tình; không hề có một biểu
hiện quan cách nào. Đó cũng là nhận xét cuả nhiều anh em cán bộ quân đội
mà chú quen biết. Năm 1950, cha cháu cùng ông Lê Thiết Hùng được Trung ương
giao nhiệm vụ đưa Trường Lục quân sang Vân Nam, Trung Quốc. Chú vẫn làm việc
bên cạnh bác Văn[2].
Cho đến sau ngày hòa bình
lập lại, chú mới gặp lại cha cháu, lúc đó là Tổng Thanh tra quân đội. Năm
1956, bác Văn dẫn đầu một đoàn cán bộ cao cấp quân đội sang công tác tại Liên
Xô. Cha cháu là thành viên của đoàn. Lúc đó chú là Chánh văn phòng Bộ quốc
phòng, được giao nhiệm vụ bí thư cho bác Văn. Chuyến đi đó là dịp chú và cha
cháu có thời gian gần gũi nhau sau giờ làm việc. Hai anh em trao đổi với nhau rất
nhiều vấn đề của cuộc sống. Chuyến đi làm chú thấy rõ thêm tính cách đáng quý của
cha cháu, một cán bộ được cán bộ, chiến sỹ tin tưởng, yêu quý.
Năm 1959, khi cha cháu chuyển
sang công tác ngoại giao thì chú không có dịp gặp lại ông … Tết năm 1967,
nghe tin cha cháu mất, chú rất buồn!
Là một thanh niên trí hức theo
cách mạng, nhưng những bài giảng về lý luận cách mạng, do cha cháu lên lớp
trong khóa học ngắn hạn sau Cách mạng Tháng Tám 1945 tại Trường Quân chính, đã
giúp chú có quyết tâm đi theo con đường cách mạng của Đảng, của Bác Hồ. Chú
luôn tự hào về sự lựa chọn của bản thân. Chính vì vậy chú luôn coi cha
cháu là một người anh lớn!”.
T.K.C ghi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nếu bạn không đăng kí mà muốn có comment thì sau khi viết nhận xét (nhớ đọc lại 1 lượt) và điền tên (hoặc nickname) của mình, rồi click vào mục "Ẩn danh" ("Chọn 1 nhận dang" ở phía dưới). Sau đó gửi nhận xét.