HAI LẦN ANH TIỄN TÔI “ĐI B”
Thiếu tướng Trần Thế Môn[1]
Anh Trần Tử Bình quê ở Bình Lục, tỉnh Hà Nam. Là công nhân cao su, anh đã tham
gia lãnh đạo cuộc đấu tranh của công nhân đồn điền cao su Phú Riềng năm 1930 và
làm nên một “Phú Riềng đỏ” lịch sử. Cách mạng tháng Tám năm 1945 thành công,
anh được điều vào quân đội, sau đó được phong hàm Thiếu tướng. Là Phó bí thư
Quân uỷ Trung ương với chức vụ Phó Tổng thanh tra quân đội, anh đã hoàn thành
xuất sắc nhiệm vụ được giao.
Sau lần đi kiểm tra Quân khu Việt
Bắc, rồi kiểm tra lúa gạo ở các tỉnh Trung du; đến đầu năm 1950, tôi cùng anh
Trần Mạnh Quỳ nhận nhiệm vụ đi thanh tra mặt trận Nam Bộ. Khi chia tay, anh Trần
Tử Bình đã chúc chúng tôi lên đường mạnh khỏe, an toàn và hoàn thành nhiệm vụ.
Vợ tôi cùng cháu Trần Thế Việt,
lúc đó mới 2 tuổi, ở lại với cơ quan Thanh tra, đóng tại Tuyên Quang. Khi chúng
tôi đã lên đường, vợ tôi lên gặp anh Bình thì được anh dẫn vào phòng họp và chỉ
lên tấm bản đồ lớn treo trên tường. Anh nói: “Lần này đoàn vào thanh tra tận
chiến trường Nam Bộ, xa Việt Bắc đến hàng nghìn cây số, chứ không phải loanh
quanh các tỉnh phía bắc như những lần trước”. Lúc vợ tôi biết thì đoàn đã
đi xa lắm rồi. Ở lại Việt Bắc, vợ con tôi nhận được sự quan tâm, săn sóc của
anh Bình, chị Hưng. Đến năm 1951, khi đoàn thanh tra trở ra Bắc thì Cục Tổng
thanh tra đã giải thể. Anh Bình và anh Lê Thiết Hùng nhận nhiệm vụ theo trường
Lục quân sang Vân Nam (Trung Quốc) nên tôi không có dịp để gần anh.
Hoà bình lập lại trên miền Bắc,
hễ có dịp là mấy anh em từng công tác ở Thanh tra quân đội - anh Bình, anh Quỳ
và tôi… lại gặp nhau. Năm 1966, trước khi lên đường vào mặt trận Tây Nguyên,
tôi đến chia tay anh. Hai anh em đã ngồi với nhau hàn huyên hơn một giờ đồng hồ.
Anh chân thành dặn dò tôi những bài học trong công tác, nhất là những kinh nghiệm
trong thời gian ở Thanh tra quân đội. Tôi cám ơn và chúc anh ở lại mạnh khỏe.
Anh cảm động ôm lấy tôi và nói: “Phải giữ gìn sức khỏe để hoàn thành nhiệm vụ được
giao!”. Tôi hứa với anh sẽ cố gắng cùng anh em đoàn kết chiến đấu. Rưng rưng nước
mắt hai anh em bịn rịn chia tay. Không ngờ đó là lần gặp cuối cùng!
Đang chiến đấu trong mặt trận
Tây Nguyên, sớm ngày mùng ba Tết Đinh Mùi (năm 1967), khi mở radio nghe buổi
phát thanh của Đài Tiếng nói Việt Nam thì biết tin anh mất. Tôi lặng
người đi, vô cùng thương tiếc. Nén lòng mình, tôi thầm hứa với anh: quyết tâm
lãnh đạo lực lượng vũ trang giải phóng Tây Nguyên chiến đấu, chiến thắng giặc Mỹ
xâm lược, giải phóng miền Nam, thống nhất Tổ quốc. Và thực sự, tôi đã góp sức
mình làm được việc đó…
Những ngày Tháng Tám này, xin
ghi lại vài cảm tưởng về những ngày cùng sống, cùng công tác với anh, cũng là để
báo cáo với vong linh anh những gì đã làm được!
Hà Nội, ngày
14-8-2004
T.T.M
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nếu bạn không đăng kí mà muốn có comment thì sau khi viết nhận xét (nhớ đọc lại 1 lượt) và điền tên (hoặc nickname) của mình, rồi click vào mục "Ẩn danh" ("Chọn 1 nhận dang" ở phía dưới). Sau đó gửi nhận xét.