Lan man, nghĩ về những cực hình dành cho những tù nhân ở Côn Đảo, trong đó có Cha tôi.
Sực nhớ về một ký ức, mà anh em chúng tôi vẫn thường kể với nhau, không bao giờ quên. Đó là Cha chúng tôi giáo dục con cái rất nghiêm khắc.
Một trong những hình thức trừng phạt con cái, khi mắc khuyết điểm, đó là bắt quỳ. Hai đầu gối quỳ xuống đất, dưới mặt đất thì lót, một là đá răm, nếu không thì là vỏ quả mít !!!
Khi đó, tôi khoảng 7 tuổi. Rất nghịch ngợm - có thể nói là nhất nhà luôn !!!
Cha thì đi làm sứ (Đại sứ bên Trung quốc, theo yêu cầu của Bác Hồ), cả năm mới về Việt nam một hai lần.
Anh em tôi ở nhà, chỉ có Mẹ chăm sóc.
Tôi nhớ đã "phạm" những tội sau: một là "xoáy" tiền của Mẹ, đi ăn quà ngoài phố. Hai là học hành bị điểm kém.
Khi Cha tôi về nước, Mẹ báo lại cho Cha những tội này ... . Thế là:
- Ra sân ! Quỳ xuống ! Cha ra lệnh.
Sân khu 38 đường Trần Phú thời đó được trải đá răm ... . "Phê quá" !!!
Sau ít phút, dường như là "xót con", Mẹ tôi mới xin phép Cha cho đứng dậy ... . Tôi nhìn vào đầu gối, chà ...!!! lớp da lốm đốm thâm đỏ ... .
Rất "ép phê", từ đó thấy sợ hình thức trừng phạt này. Nên "tội lỗi" giảm hẳn !!!
Sau này, tôi có nghe loáng thoáng, Cha kể lại: trong nhà tù Côn Đảo, Cha bị bắt đi làm khổ sai (corver) trong đó có nhặt cỏ, đập đá và quỳ gối xuống sàn xi-măng giữa trưa hè ... .
Vậy là, ít nhiều, chúng tôi - con của Cha - cũng "trưởng thành" từ thái độ nghiêm khắc của Cha chúng tôi. Cái mà ông học được trong nhà tù Côn đảo.
Tôi còn nhớ anh Cả, cũng bị một hoặc hai trận "quỳ gối", vì mắc tội gì đó .