Chú Trần Văn Quang và chú Bồng trong lễ tưởng niệm ông Bình. |
VÔÙI THAÀY TRAÀN TÖÛ BÌNH
Nguyễn
Văn Bồng (1)
Theo quyết định của Hội nghị quân sự
cách mạng Bắc Kỳ, tháng 6 năm 1945, Trường Quân chính kháng Nhật được thành
lập. Bác Hồ giao cho đồng chí Võ Nguyên Giáp trực tiếp phụ trách và chỉ định
anh Hoàng Văn Thái làm giám đốc. Trong thời gian khoảng hai tháng trước Tổng
khởi nghĩa, nhà trường đã mở được ba khóa, đào tạo được 234 cán bộ chỉ huy và
chính trị viên, kịp thời phân phối đi các địa phương lãnh đạo Tổng khởi nghĩa.
Cách
mạng Tháng Tám thành công, nhà trường chuyển về Hà Nội và được đổi tên thành
Trường Quân chính Việt Nam. Anh Trương Văn Lĩnh [2]được bổ nhiệm làm Giám đốc.
Anh Trần Tử Bình nhận chỉ thị của Trung ương, bàn giao công việc còn lại của
Thường vụ Xứ uỷ và Uỷ ban Nhân dân Cách mạng Bắc Bộ cho anh Trần Quốc Hoàn và
Nguyễn Văn Trân để sang làm Chính trị uỷ viên Trường Quân chính Việt Nam vào
đầu tháng 9 năm 1945.
59
năm qua đi nhưng những kỉ niệm về những ngày đầu được giữ lại làm cán bộ khung
ở Trường Huấn luyện cán bộ Việt Nam dưới sự lãnh đạo sắc sảo của Chính uỷ Trần
Tử Bình còn sống nguyên vẹn trong tôi.
*
* *
Ngày
ấy vừa mới tham gia cướp chính quyền ở Hà Nội và quê hương xong, lại được cùng
sống, cùng công tác dưới sự dìu dắt của Chính uỷ Trần Tử Bình (mà mới hơn một
tháng trước còn là Thường vụ Xứ uỷ, Kỳ bộ Việt Minh và là thượng cấp), chúng
tôi - ai cũng thấy sung sướng nhưng cũng hết sức dè dặt. Thời kì bí mật, tôi
từng được nghe tới tên tuổi và tài lãnh đạo 5.000 công nhân đồn điền Phú Riềng,
đấu tranh làm chủ Tây phải khiếp sợ; đến năm 1942, khi là Xứ uỷ viên phụ trách
tỉnh Vĩnh Yên, anh đã gây dựng lại phong trào sau những lần khủng bố khốc liệt.
Cái tên “Núi” cùng những câu chuyện mang chút “màu sắc kiếm hiệp” còn lưu mãi ở
quê tôi. Đặc biệt anh đã lãnh đạo cuộc vượt ngục Hoả Lò theo đường cống ngầm
năm 1945 và tham gia lãnh đạo Tổng khởi nghĩa ở Hà Nội.
Sau
nạn đói năm 1944-1945 là nạn lụt, rồi đến nạn Tàu Tưởng. Chúng vào giải giáp
quân Nhật nhưng đi đến đâu cũng vơ vét thóc gạo của đồng bào ta. Vấn đề hậu cần
cho nhà trường suốt năm 1946 vô cùng gay go. Nhưng với tài dân vận và uy tín
của một Xứ uỷ viên mà các cấp bộ Việt Minh (ở những nơi trường đóng quân hay
hành quân dã ngoại qua) anh đã vận động nhân dân cung cấp tại chỗ đầy đủ lương
thực, thực phẩm cho trường, thậm chí nhường cả nhà cửa, giường chiếu.
Trong
hai khoá 6 và 7, dưới sự lãnh đạo của chi bộ, hệ thống công tác chính trị từ
Hiệu bộ đến các ban công tác chính trị đại đội đã hình thành và hoạt động có
nền nếp. Trong hệ thống huấn luyên quân sự, các giáo viên, huấn luyện viên, cán
bộ chỉ huy (từ tiểu đoàn, đại đội xuống tới trung đội, tiểu đội) đã nâng cao
trình độ chuyên môn và thống nhất phương pháp huấn luyện. Công tác hậu cần,
công tác dân vận có nhiều kết quả, đảm bảo cho hai khóa hoàn thành xuất sắc
nhiệm vụ. Sự trưởng thành của trường Huấn luyện cán bộ Việt Nam, trước hết là
sự lãnh đạo của chi bộ đối với đội ngũ đảng viên và cán bộ chủ chốt, với cán
bộ, giáo viên trung kiên mẫu mực, đã đủ sức để gánh vác nhiệm vụ nặng nề hơn.
Từ đó, Trung ương và Bác đã quyết định mở Trường Võ bị Trần Quốc Tuấn trên cơ
sở trường Huấn luyện cán bộ Việt Nam.
Cái
khó nhất trong bước trưởng thành này là vấn đề tư tưởng. Mừng vui thật nhưng
cũng ngài ngại vì phải từ biệt nếp sống, phong cách làm việc và tình đồng chí
Việt Minh. Thầy trò, cán bộ, học viên đang thuần là Việt Minh, nay phải mở rộng
thêm cho nhiều anh em trí thức thuộc nhiều thành phần khác nhau. Đặc biệt là ở
cấp Bộ và Cục Quân huấn rất mới lạ. “Song trùng chỉ huy” sau này sẽ ra sao? Hơn
nữa, dư luận xã hội cùng sự phá hoại của phần tử xấu, tàn dư của các đảng phái
thân Pháp, thân Nhật, thân Tàu Tưởng gây không ít khó khăn cho nhà trường.
Nhưng Chính uỷ Trần Tử Bình cùng chi bộ nhà trường đã là hạt nhân đoàn kết, tạo
mọi điều kiện thuận lợi để Giám đốc Hoàng Đạo Thuý và cục trưởng Cục Quân huấn
Phan Phác phát huy sở trường, trí tuệ để tập hợp mọi tài năng của thầy trò toàn
trường dưới lá cờ “Trung với Nước, Hiếu với Dân”, làm theo lời Bác ”Đoàn kết,
đoàn kết, thật thà!”, hoàn thành xuất sắc khóa học đầu tiên theo hướng chính
quy.
Sau
này những ai đã một thời công tác dưới sự lãnh đạo và chỉ huy của hai thầy
Hoàng Đạo Thuý và Trần Tử Bình mới nhận ra rằng, Ban giám đốc của mình có một
không hai - một người là công giáo toàn tòng, bỏ làng đi làm phu đồn điền cao
su, gia nhập Đảng cộng sản từ năm 1929; một người nổi tiếng một thời là nhà
Khổng học; vậy mà sao hai người lại thân thiết với nhau đến như thế! Sau khi
Trần Tử Bình mất đi, Hoàng Đạo Thuý thường nhắc: “Tôi chỉ có một người bạn tri kỷ nhất đời là Trần Tử Bình!”.
Trần
Tử Bình có một đức tính cương trực hiếm có. Anh thẳng thắn bác bỏ những tố cáo
không đúng sự thật và bảo toàn được nhiều cán bộ của Đảng. Đời tôi và con cháu
tôi không bao giờ quên anh. Trong cải cách ruộng đất và chỉnh đốn tổ chức, đồng
chí vụ trưởng Vụ Bảo vệ Đảng đã ba lần đến thẩm tra lí lịch của tôi, dù biết
tôi được anh Bình kết nạp vào Đảng. Anh Bình đã không kiềm chế được, thẳng
thừng khẳng định: “Tôi đã ba lần trả lời
anh rằng Nguyễn Văn Bồng không phải Quốc dân đảng. Chỉ khi nào Trần Tử Bình này
là Quốc dân đảng thì thằng Bồng mới là Quốc dân đảng”.
Trần Tử Bình không phải là cán bộ lí luận nhưng anh là đảng viên trung kiên mẫu mực, anh là tấm gương sáng về tinh thần tiến công cách mạng, sẵn sàng nhận bất cứ nhiệm vụ gì Đảng giao, khó khăn mấy cũng không chịu lùi bước. Anh thường nói: “Có khó mới đến lượt mình”.Anh rất thương yêu cán bộ trí thức trẻ, không hề có định kiến với trí thức. Anh thường nhắc: Bác Hồ căn dặn cán bộ, đảng viên phải rửa sạch thói ích kỉ, hẹp hòi, phải khéo léo tuyên truyền giáo dục cả những thanh niên hăng hái nhưng “không tán thành đỏ”.
* *
*
Hôm
nay, thay mặt cho các thầy, các bạn cùng Ban Liên lạc truyền thống Trường Võ bị
Trần Quốc Tuấn khóa 1, 2 và 3, chúng tôi xin chân thành cảm ơn Hội Khoa học
Lịch sử Việt Nam đã mời về dự cuộc gặp mặt tưởng niệm đồng chí Trần Tử Bình
kính mến. Trong buổi gặp mặt trọng thể này, được nghe nhiều tham luận về thân
thế và sự nghiệp của anh, chúng tôi càng tự hào về người thầy đáng kính, người
Chính uỷ trung kiên của Đảng đã giác ngộ chính trị, rèn luyện đạo đức, tác
phong cho lớp cán bộ quân chính đầu tiên của Quân đội cách mạng Việt Nam.
Cũng
như đối với thầy Hoàng Đạo Thuý, Hội Sử học Việt Namđã đúc tượng đồng lưu danh.
Chúng tôi xin cám ơn! Từ đáy lòng của mỗi cán bộ, giáo viên, học viên khóa 1,
2, 3 trường Võ bị Trần Quốc Tuấn, chúng tôi xin góp mỗi người một giọt đồng để
góp phần nhỏ đề nghị Hội Sử học đúc tượng danh nhân Trần Tử Bình. Kính mong Hội
chấp nhận ý kiến này!
Được
biết tại thành phố Hồ Chí Minh và thị xã Thủ Dầu Một (tỉnh Bình Dương) đã có
tên đường TRẦN TỬ BÌNH. Ngày 15 tháng 6 năm 2001, chúng tôi đã có công văn gửi
Hội đồng Nhân dân thành phố Hà Nội và Ban chỉ đạo đặt tên đường thành phố Hà
Nội cùng Hội đồng Nhân dân tỉnh Hà Nam và Ban chỉ đạo đặt tên đường thị xã Phủ
Lý, đề nghị đặt tên TRẦN TỬ BÌNH cho một con đường ở Thủ đô và thị xã Phủ Lý.
Kính mong được các cơ quan hữu quan lưu tâm để tôn vinh những lớp người có công
với nước!
Hà Nội, 21-8-2004
N.V.B
[1] Cöïu hoïc vieân khoaù I Tröôøng Huaán luyeän caùn boä Vieät Nam ,
cöïu giaùo vieân Voõ bò Traàn Quoác Tuaán 1946.
[2]
Tröông Vaên Lónh (Nguyeãn An), töøng hoïc
Tröôøng quaân söï Hoaøng Phoá 1925-1926, laø Giaùm ñoác töø 9-1945 ñeán
11-1945.
[3] Chi boä nhaø tröôøng tröïc thuoäc Ñaûng boä cuûa
Uyû ban quaân söï toaøn quoác (chöa coù Quaân uyû Trung öông).
[4] Ñoàng chí Vuõ Laäp phuï traùch Huaán luyeän.
[5] Ñoàng chí Nguyeãn Vaên Só - Tröôûng ban quaûn
trò.
Chú Quang là học sinh Trừơng Dòng, theo cách mạng đúng ngày Tổng khởi nghĩa khi mới 15-16 tuổi, từng loong toong theo cha. Chú tích cực hoạt động trong BLL Việt Minh Hoàng Diệu 1945. Ngày khai trương Nhà tưởng niệm ở Tiêu Động, chú cũng về dự.
Trả lờiXóaThật tiếc chú ốm, mất mà gia đình ta không biết để đến vĩnh biệt.
Tại Lễ tưởng niệm, chú Quang thay mặt chú Lê Trọng Nghĩa đọc bài "Anh Trần Tử Bình trong Tổng khởi nghĩa 19/8/1945".
Trả lờiXóa