KÍNH VIẾNG CỤ: CHU VĂN TẤN
Vết thương xưa hóa sẹp rồi
Tình không
quên được với người ngày xưa
Vạch rừng
tôi đến Đồng Thu
Ngỡ như
anh cũng mới vừa qua đây.
Ngựa hồng,
dốc nắng đèo mây
Nửa lo chiến
trận, nửa say nhân tình.
Noọng ơi,
ông Ké chúng mình
Thủa Bắc
Sơn trắng những vành khăn tang.
Người đi
súng kíp áo chàm
Đôi vai nặng
gánh giang san quê mình.
Kết đoàn
hỡi chị, hỡi anh!
Gian nguy chẳng
ngại, hy sinh chẳng sờn.
Đâu rồi
Hùm xám Bắc Sơn!
Một thời
ngang dọc ai còn nhớ chăng!
Nhớ hồi
kháng chiến chín năm
Anh về
với núi mà ngăn quân thù
Bác Hồ
về lại chiến khu
Chiến khu
bỗng hóa Thủ đô gió ngàn.
Theo chân Bác
duổi lên đường
Trăng khuya
vó ngựa lại bàn việc quân.
Bước vào
chiến dịch Đông Xuân
Giặc lên
thì có, khó mong đường về.
Rừng ơi mấy
núi mấy khe
Anh như
sóc núi đi về sớm hôm.
Trăm năm tính
cuộc vuông tròn
Gặp cơn
đột biến mất còn như không.
Về đây
thắp nén hương lòng
Câu thơ
muốn viết mà không đủ lời.
Cúi đầu
trước mộ - Người ơi!
Thiên thu sẽ
trả cho người thiên thu.
Võ Nhai, ngày 11 tháng 9 năm
2008
Đoàn CCB Việt Bắc tại HÀ Nội
kính viếng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nếu bạn không đăng kí mà muốn có comment thì sau khi viết nhận xét (nhớ đọc lại 1 lượt) và điền tên (hoặc nickname) của mình, rồi click vào mục "Ẩn danh" ("Chọn 1 nhận dang" ở phía dưới). Sau đó gửi nhận xét.